L’étranger, que le vent d’est a porté sous le ciel d’Occident, a la chance de vivre sur le rivage de l’Océan Atlantique.
De temps en temps, il écrit un petit poème qu’il demande à la mer de ramener à son pays natal. Par reconnaissance, il signe Đông Phong, c’est-à-dire Vent d’Est.
Người lữ khách, mà gió đông đã đem qua trời Tây, may mắn được sống bên bờ Đại Tây Dương.
Thỉnh thoảng hắn viết một bài thơ ngắn gửi biển mang về quê. Nhớ ơn, hắn ký tên Đông Phong, nghĩa là Gió Đông.