-
Vers de terre d'Armorique (p. 24-27)
Légende de la lande.
Un jour, au fin fond de la lande,
Un vieux druide bretonnant
Me confia en chevrotant
Cette détonante légende :
Dieu, l’ouvrier génial,
Créa le ciel et la terre,
Les plantes et les animaux,
Les chauffant de Sa lumière,
Mais pour Son chef-d’œuvre final,
Adam n’était qu’un petit sot
Portant encore un bout de queue.
En se remettant au travail,
Il réussit un bel émail :
Toute à l’image de Dieu,
Ève était en plus très futée,
De tous, c’était la plus douée.
Délaissant le nigaud Adam,
Ève préférait le serpent,
Un ami pas très innocent
Qui lui enseignait la sagesse
(Ce qu’encore Dieu déteste,
Le savoir et ce qui s’ensuit,
Le bataclan de nos ennuis).
Elle goûtait à tout sans bruit,
Même au fruit alors interdit,
Ce n’était qu’une pauvre pomme,
Mais qui ferait d’Adam un homme.
Dieu fut dès lors furieux,
Il les chassa, Ève et Adam,
Et loin du ciel radieux,
Il les envoya sur le champ
Payer leur crime sur la terre,
Et leur promit plein de misères.
À leur départ, Ève entendit
Son ami serpent qui lui dit :
« Ève, si tu veux me revoir,
La nuit, attends qu’il fasse noir,
Puis, de tes mains rendues bien lisses,
D’Adam tu prendras l’appendice,
Et par petits gestes adroits,
Tu le dresseras dur et droit
En un beau bâton maléfique.
Par cette magie tu verras,
Chaque fois que tu le voudras,
Ressurgir ton ami mythique ».
C’est pourquoi, lorsqu’elles relèvent
Notre mâle moignon caudal,
Toutes les descendantes d’Ève
S’adonnent au culte du Mal.
Gast,
Il refit la Création,
Ce vieux fou druide breton,
Me demandant de bien le croire,
Car pour lui c’est la vraie histoire.
5.10.2006
Tạm dịch ;
Truyện cổ truông gai
Hôm rồi ở giữa mảnh truông gai,
Một lão già đạo sĩ breton
Kể cho tôi truyện cổ lông bông,
Xin ghi đây lời hắn lai nhai :
Đức Chúa lời, người thợ cao tay,
Ngài tạo ra trời, tạo ra đất,
Tạo cây cỏ, rồi tạo muôn vật,
Chúng ấm bằng ánh sáng của Ngài,
Nhưng khi đến tác phẩm cuối cùng
A-đam chỉ là thằng bé khùng
Còn đeo một cái đuôi nhỏ ngắn.
Chúa trở lại cố gắng bóp nặn,
Đẽo một mối kỳ quan tuyệt vời :
Ê-va đẹp giống như Chúa lời,
Nàng lại rất khéo léo thông minh,
Khắp mọi vật không ai bằng mình.
Nàng luôn tránh cậu ngốc A-đam,
Chỉ thích chơi với con rắn thần,
Một bạn chẳng lành nhưng rất thân,
Nó dạy nàng bao sự khôn ngoan
(Và trong đó Chúa thường ghét nhứt
Mọi ý muốn mở rộng kiến thức,
Nguồn gốc của những sự ray rứt).
Từ từ nàng nếm mọi thực phẩm,
Tới một quả xanh còn bị cấm,
Quả táo nho nhỏ nhưng rất tươi
Có khiếu làm A-đam nên người.
Thấy vậy Chúa tức giận vô cùng,
Đuổi Ê-va và cả A-đam,
Đày ra xa khỏi cõi thiên cung,
Bắt tuân theo chẳng đợi lằng nhằng
Xuống hạ giới để mong chuộc tội
Với bao khổ đau trong đen tối.
Ê-va nghe được trước khi đi
Con rắn bạn nhắn nàng thầm thì :
« Ê-va, khi muốn gập lại ta,
Đợi lúc trời đêm đã tà tà,
Con ráng thoa tay cho thật mượt,
Rồi nhẹ khéo lay cái đuôi cụt
Của A-đam cho cứng thẳng đứng,
Biến nó thành một cây thần trượng.
Mỗi lần cần, con dùng thuật này,
Ta bạn thần sẽ xuất hiện ngay ».
Từ thuở ấy, mỗi khi họ khêu
Mẩu đuôi của ta thật mỹ miều,
Thực ra kế nữ dòng Ê-va
Chỉ lo thực hành thuật tà ma.
Đĩ mẹ,
Lão đạo sĩ breton lập lại
Truyện Sáng-thế điên dại như vậy,
Hắn bắt buộc tôi phải tin lời
Hắn coi là sự thật ngất trời.
-
Commentaires
Enfin je retrouve votre blog car j étais toujours sur Terre Lointaine.Un trés bel écrit je trouve ici.Amicalement de Dany
Merci beaucoup Dany.
Je suis heureux de vous retrouver.
Très amicalement.
Dông Phong